Cuộc sống giống như bạn đi trên một con đường dài không bản đồ, không chỉ dẫn

Cuộc sống giống như bạn đi trên một con đường dài không bản đồ, không chỉ dẫn

1.187 lượt xem

Cuộc sống cũng giống như khi bạn đi trên một con đường rất dài, rất dài vậy. Không có bản đồ, cũng không có những bảng chỉ dẫn, đích đến là tương đối và những gì ta có thể làm là bước đi.

Sẽ có những đoạn đường đẹp đẽ, dễ đi nhưng cũng sẽ có những đoạn đường dốc và chênh vênh. Nhưng hãy nhớ rằng, những quãng đường ấy, dù là tốt hay xấu cũng sẽ không kéo dài mãi mãi bất tận mà chúng sẽ thay phiên nhau xuất hiện trên con đường mà bạn đi. Nên đừng tiếc nuối những quãng đường đẹp đã đi qua hay e ngại những quãng đường xấu mà bạn sắp phải đón nhận, hãy cứ tiến lên phía trước. Dù sao bạn cũng không thể quanh quẩn mãi trên một con đường.

Trên con đường đó, sẽ có những lúc bạn gặp những người bạn. Họ sẽ cùng đi với bạn một đoạn đường, cùng bạn trải qua những gập ghềnh, chông chênh cũng như những điều tuyệt vời trên đoạn đường ấy. Để rồi sau này, họ có những con đường của riêng họ và bạn cũng vậy. Dù muốn hay không muốn, họ và cả chính bạn đều phải rẽ qua những con đường dành riêng cho mình. Chúng ta vẫn sẽ phải bước tiếp, và những gì còn lưu lại trong tâm trí ta sau một thời đi cùng nhau ấy sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ của mình.

Bạn sẽ phải bước đi, đôi khi bạn vấp ngã nhưng bạn vẫn phải mạnh mẽ và đi tiếp. Tất nhiên bạn có thể chọn ngồi đấy và không đứng dậy nữa nhưng cuộc sống sẽ không vì bạn mà dừng lại. Nó vẫn cứ tiếp tục, để rồi bạn lại ngồi đấy, nhìn những người khác vượt mặt mình. Bạn mong chờ điều gì? Một ai đó đến và kéo bạn dậy? Liệu sẽ có hay không, hay những con người đó chỉ vô tình đi qua bạn, đôi khi tò mò nhìn bạn rồi thôi, đôi khi lại xem bạn như một bài học cho chính bản thân họ rằng họ không nên giống như bạn? Nếu bạn không tự đứng dậy sẽ không ai đỡ bạn dậy đâu vì họ cũng có những con đường của riêng họ. Điều bạn cần làm là đừng sợ vấp ngã. hãy nén đau, đứng dậy và nhìn thật kĩ chỗ đó để tự nhắc mình rằng sau này sẽ không mắc phải một sai lầm y hệt nữa.

Sẽ có nhiều ngã rẽ và đôi khi đứng ở ngã tư đường, bạn không biết nên rẽ hướng nào. Rồi bạn đứng chờ, đôi khi nhìn nhiều người lựa chọn rẽ vào một con đường nhất định nào đó, bạn lại xiêu lòng và muốn đi theo họ vì có lẽ bạn không đủ dũng cảm để tự quyết định cho bản thân mình. Nếu may mắn, có lẽ bạn sẽ vui vẻ với con đường mình đã chọn nhưng cũng có lẽ bạn sẽ cảm thấy hối hận, muốn quay đầu lại nhưng không thể, điều bạn có thể làm là cố gắng bước tiếp thôi.

Đôi khi, bạn còn phải mang trên mình những trách nhiệm. Cha mẹ, con cái, gia đình, sự nghiệp,… Và sẽ vô cùng khó khăn khi bạn phải bước đi với nhiều trách nhiệm trên vai như vậy. Nhưng những thứ đó cũng giống như một chiếc balô của riêng bạn vậy. Tuy mang theo nó rất mệt mỏi nhưng trong đó chứa đựng những thứ cần thiết cho chính bản thân của bạn. Trong đó sẽ có một chai nước cho bạn khi bạn cảm thấy mệt mỏi, một cái ô khi trời nắng gắt hay mưa to, một chiếc áo ấm khi trời trở lạnh, một chiếc khăn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán bạn vì mệt nhọc.

Và dĩ nhiên, bạn sẽ không hề cô đơn trên con đường đời của mình. Bạn sẽ gặp những người mà bạn muốn đi cùng họ mãi mãi. Có khi, vì mãi đuổi theo bóng hình họ mà bạn quên mất những thứ xung quanh mình, bạn sẵn sàng rẽ vào những con đường mà họ đã rẽ mặc dù bạn biết con đường ấy không dành cho bạn. Đôi khi bạn cũng không biết rằng, sau lưng bạn cũng đang có một ai đó mải mê chạy theo bạn mà quên mất chính bản thân họ, lặng lẽ đi sau bạn, quan tâm bạn, nhìn theo bạn và họ chỉ mong một cái quay đầu nhìn lại của bạn như bạn đã từng mong một cái quay đầu của ai đó vậy. Có vẻ trớ trêu bạn nhỉ nhưng đó là cuộc sống… Những con người đó, dù vô tình hay cố ý nhưng khi họ đã từng cùng bạn bước cùng một con đường thì họ đều để lại những dấu ấn trên cuộc đời của bạn.

Có những người khiến ta nghĩ rằng, ta và người ấy sẽ đi trên cùng một con đường mãi mãi… Nhưng rồi đường chia hai, bàn tay từng sưởi ấm bàn tay bạn ngày nào cũng sẽ phải buông ra, bạn và người ấy dù muốn hay không muốn cũng sẽ phải bước đi trên con đường của riêng mình. Bạn vẫn đứng đó chờ nhưng người thì đã đi mất rồi. Tại sao chúng ta không bước đi tiếp? Biết đâu chừng sau này con đường mà ta đi sẽ lại giao nhau với con đường của người ấy?

Sẽ thật hạnh phúc nếu có thể cùng nắm tay một người, đi trên cùng một con đường mãi mãi. Người ấy sẽ cùng ta trải qua những điều tuyệt vời cũng như những sóng gió trong cuộc sống. Cùng ta cảm nhận một vẻ đẹp, cùng ta đau một nỗi đau. Làm điểm tựa cho nhau khi người còn lại mệt mỏi, chia sẻ cùng ta những gánh nặng, những trách nhiệm mà ta phải gánh trên vai. Để rồi khi ta cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, người ấy sẽ ôm chặt ta nói rằng “Anh vẫn ở đây”. Và ta sẽ không cô đơn nữa, vì ta biết rằng, giờ đây trên mọi nẻo đường ta đi tới vẫn sẽ luôn có một người nào đó kề sát vai ta cùng ta bước đi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hãy cứ tiến lên phía trước. Hãy tự nhủ với bản thân rằng phía trước sẽ tốt đẹp hơn hiện tại, đừng sợ hãi. Hãy dũng cảm lên, mạnh mẽ lên. Rồi bạn sẽ không bao giờ cảm thấy hối tiếc vì những trải nghiệm trong cuộc đời của mình.

Theo guu